Cứ đến 4 giờ sáng, khi trời còn mờ sương và làng quê chìm trong tĩnh lặng, bà Năm lại giật mình tỉnh giấc vì tiếng sột soạt từ bờ chuối sau nhà. Tiếng động không lớn, nhưng đủ để khiến bà, một người vốn quen với nhịp sống yên bình, cảm thấy bất an. Nó giống như tiếng lá khô bị giẫm lên, hay có ai đó đang lặng lẽ kéo một thứ gì nặng nhọc qua đám cây um tùm. Lần nào bà cũng bật dậy, cầm cây đèn pin cũ kỹ, rón rén bước ra kiểm tra. Nhưng lạ thay, bờ chuối vẫn im lìm, không một dấu vết. Không dấu chân, không cành gãy, không gì cả. Chỉ có gió nhẹ lùa qua, khiến lá chuối đung đưa như trêu ngươi.
Bà Năm kể chuyện này với hàng xóm, nhưng ai cũng bảo bà tưởng tượng. “Già rồi, tai ù, nghe nhầm thôi,” ông Ba hàng xóm phẩy tay. Có người còn đùa, “Chắc là con chồn hay con cáo mò xuống ăn trộm chuối đấy!” Bà Năm cười xòa, nhưng trong lòng vẫn không yên. Tiếng sột soạt ấy cứ đều đặn như đồng hồ, không lệch một ngày.
Cho đến một đêm, khi trời lạnh hơn thường lệ, bà Năm lại nghe tiếng động quen thuộc. Nhưng lần này, xen lẫn trong tiếng sột soạt là tiếng chim lợn kêu. Không phải một tiếng, mà liên tục, rợn người, như thể chúng đang báo điều gì chẳng lành. Tiếng kêu sắc lạnh, văng vẳng từ bờ chuối vọng lên, khiến bà Năm rùng mình. Dân làng tin rằng chim lợn kêu là điềm xấu, báo trước tai họa. Bà nằm im, tim đập thình thịch, nhưng tiếng sột soạt vẫn không ngừng, giờ đây còn kèm theo một âm thanh lạ – như tiếng rì rầm, khe khẽ, giống người thì thầm.
Không thể chịu nổi, bà Năm quyết định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Bà không cầm đèn pin như mọi khi, sợ ánh sáng làm “thứ đó” trốn mất. Thay vào đó, bà lặng lẽ mở cửa sổ, nấp sau tấm rèm mỏng, và bật chiếc đèn ngoài sân – thứ đèn bà lắp để đuổi lũ chuột đồng. Ánh sáng vàng vọt hắt xuống bờ chuối, soi rõ từng tàu lá. Bà nín thở, chăm chú quan sát.
Ban đầu, chẳng có gì. Chỉ có lá chuối đung đưa và tiếng chim lợn vẫn kêu đâu đó trong bóng tối. Nhưng rồi, bà nhận ra một bóng người – nhỏ nhắn, lầm lũi, đang cúi xuống gốc chuối. Không phải một, mà là hai người! Họ mặc đồ tối màu, gần như hòa vào bóng đêm, tay cầm cuốc nhỏ, đang đào đất. Tiếng sột soạt chính là âm thanh của đất đá bị xới lên, bị kéo qua lá khô. Bà Năm sững sờ, không dám tin vào mắt mình. Ai lại ra đây đào bới giữa đêm khuya? Trộm chuối ư? Hay… có gì mờ ám hơn?
Bà định lên tiếng, nhưng đúng lúc ấy, một trong hai người đứng thẳng dậy, để lộ khuôn mặt dưới ánh đèn. Bà Năm gần như thét lên, nhưng vội lấy tay bịt miệng. Đó là thằng Tí, đứa cháu trai mất tích của bà từ ba năm trước! Tí khi ấy mới 15 tuổi, bỏ nhà đi sau một trận cãi vã với bố. Cả làng đồn rằng nó theo đám bạn xấu, bị lừa lên thành phố và không bao giờ trở về. Vậy mà giờ đây, nó đang đứng đó, gầy guộc, tóc tai bù xù, nhưng rõ ràng là Tí!
Người còn lại, bà Năm không nhận ra. Một người đàn ông lạ mặt, râu ria lởm chởm, đang thì thầm gì đó với Tí. Họ tiếp tục đào, và chẳng mấy chốc, một chiếc hòm gỗ nhỏ lộ ra dưới lớp đất. Tí mở nắp hòm, ánh mắt sáng rực, lôi ra một túi vải cũ kỹ. Bên trong, những đồng tiền vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Bà Năm chết lặng. Tiền vàng? Ở bờ chuối sau nhà bà? Từ đâu ra?
Đúng lúc ấy, tiếng chim lợn lại vang lên, gần đến mức khiến cả Tí và người đàn ông giật mình. Họ vội vã gói túi tiền, nhét lại hòm vào hố, rồi lấp đất qua loa trước khi biến mất vào bóng tối. Bà Năm vẫn đứng đó, đầu óc quay cuồng. Tí còn sống. Nhưng tại sao nó lại lén lút đào tiền ở đây? Và số tiền đó là gì?
Sáng hôm sau, bà Năm ra bờ chuối kiểm tra. Đúng như bà nghĩ, đất dưới gốc chuối có dấu vết bị xới, dù được lấp lại cẩn thận. Bà không báo công an, cũng không kể với ai. Thay vào đó, bà âm thầm chờ. Đêm tiếp theo, bà lại rình. Nhưng không có tiếng sột soạt, không có Tí, không có gì cả. Chỉ có tiếng chim lợn kêu đâu đó, xa xôi.
Bà Năm bắt đầu nhớ lại một câu chuyện cũ, mà chính bà đã quên từ lâu. Hơn 50 năm trước, ông nội của Tí – cụ cố nhà bà – từng là một tay buôn vàng khét tiếng. Người ta đồn rằng cụ chôn một kho báu đâu đó trong vườn, nhưng không ai tìm thấy. Khi cụ qua đời, bí mật ấy cũng chìm vào quên lãng. Phải chăng Tí đã phát hiện ra điều gì đó? Phải chăng ba năm mất tích, nó không hề bỏ đi, mà bị ai đó bắt giữ, ép buộc tìm kho báu?
Bà Năm không bao giờ kể câu chuyện này ra. Nhưng từ đó, bà không còn nghe tiếng sột soạt nữa. Chỉ có một đêm, đúng 4 giờ sáng, bà giật mình tỉnh giấc vì một chiếc túi vải nhỏ đặt trước cửa. Bên trong là ba đồng tiền vàng, cùng một mẩu giấy nguệch ngoạc: “Bà ơi, cháu xin lỗi.”