“Ngày tôi nhận ra lòng người không đo bằng năm tháng yêu đương, cũng là ngày tôi biết: biết ơn đúng lúc sẽ cứu được cả đời mình.”
Ngọc và Nam quen nhau khi cả hai mới bắt đầu lập nghiệp tại Sài Gòn. Cô là nhân viên kế toán tại một công ty thương mại, còn anh là kỹ sư xây dựng, quê Nam Định, vào Nam làm ăn từ hai bàn tay trắng. Tình yêu giữa hai người không màu mè, không ồn ào, nhưng bền bỉ qua từng năm tháng.
Hai năm yêu nhau, Nam không có gì ngoài một trái tim chân thành. Còn Ngọc – lớn lên trong gia đình trung lưu ở Đà Nẵng, có điều kiện hơn một chút – luôn là người chủ động vun đắp. Cô không tiếc công sức, tiền bạc, miễn là cả hai có thể xây dựng được một mái ấm.
Khi bàn đến chuyện cưới xin, cả hai thống nhất sẽ mua nhà trước. Ngọc thẳng thắn góp 1 tỷ 7, phần lớn từ khoản tiết kiệm của bố mẹ cho cô. Nam gom góp được 700 triệu – toàn bộ vốn liếng từ những năm đi làm thêm và vay mượn thêm chút ít từ bạn bè. Ngọc không hề so đo. “Của chồng công vợ, miễn sao cùng nhau cố gắng là được,” cô cười.
Nhưng những ngày mộng mơ nhanh chóng bị thực tại phủ lên một lớp màu xám xịt.
Ngày đi ký hợp đồng mua nhà, Nam gọi điện bảo rằng bố mẹ anh muốn đi cùng. Ngọc vui vẻ đồng ý. “Có gia đình hai bên chứng kiến càng tốt,” cô nghĩ đơn giản. Nhưng không ngờ, ngay tại văn phòng giao dịch bất động sản, bà Hường – mẹ Nam – thản nhiên yêu cầu nhân viên ghi tên con trai bà vào sổ đỏ, không có tên Ngọc.
“Đây là tục lệ quê tôi. Nhà cửa là của đàn ông, gái theo chồng thì không có tên là phải,” bà nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Ngọc sững sờ. Cô nhìn Nam, chờ đợi anh lên tiếng. Nhưng anh im lặng. Đôi mắt né tránh, chỉ nói khẽ: “Thôi em, để ba mẹ vui…”
Những ngày sau đó, Ngọc dằn vặt trong im lặng. Cô không phải người tham lam hay vụ lợi, nhưng việc góp gần 3/4 số tiền mua nhà mà lại không có tên trên giấy tờ khiến cô cảm thấy tổn thương. Cô tâm sự với mẹ, với bạn thân – ai cũng khuyên nên cân nhắc lại. Nhưng Ngọc đã yêu, và yêu thì đôi khi không còn đủ lý trí.
“Thôi thì, sống với nhau quan trọng là tình nghĩa,” cô tự an ủi.
Một tháng sau, lễ cưới được ấn định. Gia đình Nam bàn chuyện sính lễ, mâm quả – nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi han đến Ngọc muốn gì, cần gì. Mọi thứ do nhà trai quyết định, còn cô dâu chỉ biết gật đầu.
Ngọc bắt đầu cảm thấy như người ngoài trong chính cuộc đời mình.
Rồi đến một buổi tối đầu tháng Tám, Ngọc nhận được một cuộc điện thoại. Là Thảo – bạn cùng dãy trọ cũ, hiện làm chung công ty với Nam.
“Ngọc… Tớ thấy khó nói, nhưng… Cậu nên biết chuyện này. Tối qua tớ thấy Nam chở một cô gái khác về nhà. Thân mật lắm. Mà hình như không phải lần đầu.”
Tim Ngọc như rơi xuống hố sâu. Cô không muốn tin. Nhưng rồi trong lòng cô, một điều gì đó – mơ hồ nhưng mạnh mẽ – khiến cô bắt đầu tìm hiểu.
Ba ngày sau, Ngọc có tất cả bằng chứng: tin nhắn, ảnh chụp, thậm chí cả đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Nam và cô gái kia. Họ đã qua lại được hơn 4 tháng. Người con gái ấy… không ai khác chính là em họ bên ngoại của Nam, từ quê vào học đại học.
Ngọc ngồi thẫn thờ giữa căn nhà mới mua – căn nhà mà cô gần như bỏ cả gia sản ra để xây dựng. Một tháng trước, cô còn hân hoan chọn màu rèm cửa, giờ thì tay run run cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà… ghi tên duy nhất: Nguyễn Hữu Nam.
“Có những kẻ bước vào đời bạn chỉ để dạy bạn một bài học. Và có những bài học đáng giá 2 tỷ 4 triệu đồng.”
Ngọc không khóc. Kỳ lạ thay, khi đau đến tận cùng, nước mắt như khô lại. Cô cẩn thận thu xếp mọi thứ: bản photo sổ đỏ, các hóa đơn chuyển khoản, giấy tờ liên quan đến phần tiền của cô, bằng chứng về sự phản bội của Nam.
Rồi cô thuê luật sư.
Trong buổi họp gia đình “đặc biệt” ấy, tại một quán cà phê sang trọng giữa trung tâm quận 3, Ngọc đưa từng tờ giấy cho ba mẹ Nam xem. Sự im lặng bao trùm cả bàn. Rồi bà Hường lên tiếng, giọng lạc đi:
“Chuyện con nít… bọn trẻ yêu đương bồng bột…”
Ngọc mỉm cười. “Dạ, con không còn là con nít. Và con cũng không phải là dâu của bác đâu ạ.”
Cô đẩy sang một tập tài liệu cuối cùng.
“Đây là đơn kiện đòi lại tài sản và tố cáo hành vi lừa đảo chiếm đoạt. Con góp 1 tỷ 7 mua căn nhà này, hiện đứng tên riêng anh Nam – con có bằng chứng. Và con sẽ theo đuổi đến cùng.”
Nam tái mặt. Anh không ngờ cô gái từng dịu dàng, nhẹ nhàng bên cạnh mình lại có thể lạnh lùng như thế này.
“Ngọc, chuyện không đáng để làm lớn. Căn nhà đó… thôi để anh sang tên lại…”
Ngọc nhìn thẳng: “Không cần. Em sẽ lấy lại đúng những gì thuộc về em, trước pháp luật.”
Vụ kiện nhanh chóng làm “nóng” cả khu phố nơi nhà Nam đang sống. Bà con rỉ tai nhau về cô gái “dám kiện chồng sắp cưới”. Nhưng cuối cùng, Ngọc thắng kiện. Tòa tuyên buộc Nam phải trả lại phần giá trị căn nhà tương ứng với tỷ lệ tiền cô góp. Chưa kể, vụ việc khiến anh mất việc vì vi phạm đạo đức trong công ty.
Khi nhận lại tiền qua ủy quyền từ luật sư, Ngọc chỉ nói một câu:
“Tôi phải cảm ơn cả họ nhà anh. Nhờ mọi người mà tôi tỉnh ra sớm.”
Năm sau, Ngọc mua một căn chung cư nhỏ tại quận 7 – đứng tên một mình. Cô bắt đầu học thêm ngành Luật kinh tế, tham gia các hội nhóm hỗ trợ phụ nữ bị lừa tình, chiếm đoạt tài sản. Không phải để trả thù, mà để tự chữa lành.
Cô biết: có những vết thương không thể tránh khỏi, nhưng mình có quyền lựa chọn – sống tiếp với nụ cười, hoặc mãi mãi làm nạn nhân của quá khứ.