Từ trước đến nay, tôi và anh Hoàng, người hàng xóm sát vách, luôn sống hòa thuận. Chúng tôi hay chia sẻ vài lon bia cuối tuần, trò chuyện về đủ thứ trên đời, từ bóng đá đến chuyện con cái. Anh Hoàng là mẫu người thân thiện, lúc nào cũng cười tươi, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Vậy nên, khi anh ấy ngỏ ý muốn sửa sang lại ngôi nhà cũ kỹ của mình, tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Mọi chuyện bắt đầu khi anh Hoàng hỏi mượn sân nhà tôi để chất tạm vật liệu xây dựng. “Chỉ vài tuần thôi, Tùng ơi,” anh ấy vỗ vai tôi, giọng chân thành. “Xong nhà, anh dọn sạch sẽ, không để cậu phiền lòng đâu.” Tôi gật đầu, nghĩ rằng chuyện nhỏ, hàng xóm với nhau, giúp được thì giúp. Thế là sân nhà tôi nhanh chóng chất đầy cát, gạch, xi măng, và đủ thứ ngổn ngang. Mỗi ngày, tôi phải lách qua đống vật liệu để ra vào, nhưng tự nhủ: “Có sao đâu, xong rồi sẽ ổn cả thôi.”
Công trình nhà anh Hoàng kéo dài hơn dự kiến, từ vài tuần thành vài tháng. Tôi không phàn nàn, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm: “Nhà sắp xong chưa anh?” Anh ấy luôn cười: “Gần rồi, gần rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé!” Cuối cùng, ngày anh Hoàng dọn về nhà mới cũng đến. Ngôi nhà cũ kỹ giờ khang trang, sơn trắng tinh tươm, cửa kính sáng loáng. Tôi mừng cho anh ấy, nghĩ bụng chắc vài ngày nữa anh sẽ qua dọn sân nhà tôi như đã hứa.
Nhưng rồi, một tuần trôi qua, sân nhà tôi vẫn ngổn ngang. Cát bụi bay khắp nơi, gạch vỡ nằm la liệt, vài bao xi măng rách toạc đổ tràn ra đất. Trong khi đó, sân nhà anh Hoàng sạch bong, như thể chưa từng có công trình nào diễn ra. Tôi hơi bực, nhưng vẫn giữ ý, qua nhà anh gõ cửa. “Anh Hoàng ơi, sân nhà em anh dọn giúp em với, chứ để thế này bất tiện lắm.” Anh ấy nhìn tôi, ngạc nhiên: “Ủa, sân nhà cậu à? Anh tưởng cậu tự dọn rồi chứ? Thôi, để anh thuê người qua làm cho.” Tôi gật đầu, nghĩ rằng vậy cũng được, miễn là sân sạch.
Ngày hôm sau, một nhóm công nhân đến. Họ quét dọn, xúc cát, thu gom gạch vỡ. Tôi đứng nhìn, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi họ đào sâu xuống lớp cát cuối cùng ở góc sân, một người đột nhiên hét lên: “Cái gì đây?!” Tôi chạy ra, tim đập thình thịch. Dưới lớp cát, lộ ra một chiếc hòm gỗ cũ kỹ, khóa rỉ sét. Mọi người xúm lại, tò mò. Anh Hoàng, nghe tin, cũng vội chạy sang, mặt tái mét.
“Chắc là… rác ai đó chôn thôi,” anh ấy lắp bắp, nhưng giọng run run. Tôi không tin. Cái hòm trông quá kỳ lạ, không giống rác. Tôi đề nghị mở ra xem, nhưng anh Hoàng gắt lên: “Đừng! Để đấy, anh sẽ xử lý!” Sự hoảng loạn của anh ấy khiến tôi nghi ngờ. Bất chấp lời can ngăn, tôi gọi công an khu vực đến.
Khi chiếc hòm được mở, tất cả đều chết lặng. Bên trong không phải vàng bạc hay báu vật, mà là một bộ xương người, đã khô khốc từ lâu. Công an nhanh chóng phong tỏa hiện trường, đưa anh Hoàng về thẩm vấn. Hóa ra, nhiều năm trước, anh Hoàng từng dính líu đến một vụ án mạng. Nạn nhân, một đối tác làm ăn, đã bị anh ấy sát hại trong cơn nóng giận. Để che giấu, anh chôn xác ngay dưới sân nhà tôi, nơi khi đó còn là đất trống, trước khi tôi mua và xây nhà.
Việc sửa nhà lần này, anh Hoàng cố ý mượn sân tôi để chất vật liệu, không chỉ vì tiện, mà còn để kiểm tra xem bí mật của mình có còn an toàn hay không. Anh ta nghĩ rằng, sau khi dọn dẹp, sẽ không ai phát hiện ra chiếc hòm. Nhưng anh không ngờ, chính sự vô trách nhiệm, không dọn sân như đã hứa, lại khiến tội ác của mình bị phơi bày.
Giờ đây, mỗi lần nhìn ra sân, tôi vẫn rùng mình. Hàng xóm tốt bụng năm nào giờ chỉ còn là một bóng hình xa lạ, bị giam sau song sắt. Còn tôi, tôi tự nhủ, sẽ không bao giờ để ai mượn sân nhà mình nữa.