Tôi đến nhà anh ra mắt vào một chiều thứ Bảy. Nhà anh ở ngoại thành, khá rộng và khang trang. Tôi đi chiếc xe tay ga mà bố mẹ phải dành dụm cả năm mới mua nổi, cũng là tài sản quý giá nhất mà tôi có. Vừa dựng xe trước cổng, tôi còn cẩn thận khóa cổ, khóa càng, rồi mới vào nhà.
Mẹ anh đón tiếp bằng một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân. Dường như tôi không phải là người mà bà mong đợi. Suốt bữa cơm, bà hỏi tôi đủ thứ về quê quán, nghề nghiệp của bố mẹ, nhà mấy tầng… Còn anh thì cứ ngồi im, cười gượng.
Sau bữa ăn, tôi ra cổng thì… không thấy xe đâu nữa.
Tôi hoảng hốt chạy vào gọi anh:
– Xe em mất rồi! Em để ngay trước cổng, khóa kỹ mà!
Anh đi ra xem một lát, rồi quay vào, thản nhiên như không:
– Chắc có người bẻ khóa. Ở đây thỉnh thoảng cũng mất lắm.
Tôi chết sững. Mẹ anh thì đang ngồi nhặt rau trong bếp, chỉ buông một câu ráo hoảnh:
– Ừ, mất thì thôi chứ sao giờ? Ai mà giữ cho được cả đời!
Tôi đứng đó, tim đập thình thịch. Không một ai hỏi tôi có sao không, có gọi công an chưa, có cần đi tìm quanh khu vực không. Chẳng ai đoái hoài gì đến chiếc xe – hay chính tôi.
Tôi phải tự mình đi bộ ra đồn báo công an, nước mắt cứ chực trào. Anh không đi cùng. Anh nói:
– Thôi, báo cũng chẳng tìm lại được đâu. Em cứ về bằng xe ôm, hôm khác tính.
Tôi ngồi sau xe người lạ, nhìn lại căn nhà ấy nhỏ dần sau lưng, tự hỏi: Tình yêu có còn nghĩa lý gì khi người ta thờ ơ với nỗi mất mát của mình?
Hôm đó, tôi mất chiếc xe. Nhưng điều đau nhất, là tôi đã mất đi niềm tin vào người mình tưởng sẽ cùng đi suốt đời.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về chuyện chiếc xe. Dù công an bảo “khó tìm lại được”, trong lòng tôi vẫn đầy nghi ngờ. Cả buổi tối, tôi không thể ngủ. Trong đầu cứ lởn vởn câu nói của mẹ anh: “Mất thì thôi chứ sao giờ.” Sao lại có thể thờ ơ như thế, nhất là khi đó là tài sản quý giá nhất của tôi?
Vài ngày sau, tôi quyết định quay lại khu vực hôm đó. Tôi không nói với anh. Tôi đi bộ quanh các ngõ nhỏ gần nhà anh, nhìn kỹ từng chiếc xe máy dựng bên đường. Rồi tim tôi đập thình thịch: chiếc xe của tôi đang đậu bên hông một căn nhà cách nhà anh chỉ vài trăm mét. Biển số, vết trầy nơi yếm, thậm chí cả chiếc móc khóa nhỏ hình con mèo – không thể nhầm được.
Tôi gõ cửa.
Một bà cụ mở ra. Tôi chỉ chiếc xe, nói:
– Dạ… cháu nghĩ đây là xe của cháu bị mất hôm trước…
Bà cụ lúng túng, rồi lật đật gọi ai đó trong nhà. Và tôi chết lặng khi thấy… anh trai của người yêu tôi bước ra, gãi đầu:
– Ơ… cái này… tôi tưởng xe vứt ngoài đường, không ai lấy thì tôi dắt về.
Tưởng? Vứt? Ngay trước cổng nhà mình?
Tôi gọi điện cho công an. Vài phút sau, anh – người yêu tôi – cũng tới, mặt tái mét. Anh kéo tôi ra một góc, thì thầm:
– Em ơi, bỏ qua đi được không? Chuyện này… nhà anh làm hơi quá, nhưng cũng vì muốn thử em…
Tôi nhìn anh, cười lạnh:
– Thử em bằng cách để anh trai ăn trộm xe? Rồi cả nhà đứng nhìn em mất mát mà không ai đoái hoài?
Anh lắp bắp:
– Thật ra mẹ anh sợ em quen con nhà nghèo không biết chịu đựng, nên thử xem em phản ứng ra sao nếu gặp khó khăn…
Tôi không nghe thêm nữa. Lúc đó, mọi tình cảm còn sót lại trong tôi – dù là thương, là tiếc – đều bị bóp nghẹt bởi sự sỉ nhục.
Chiếc xe tôi lấy lại được. Nhưng mối quan hệ thì không.
Tôi rời đi, không quay đầu lại.
Vì không ai đáng để tôi yêu, nếu họ chọn cách “thử lòng” bằng sự tổn thương.