Trước ngày cưới vợ mới, tôi quyết định quay về vùng quê yên bình, nơi chôn cất người vợ đầu tiên – Thu. Dù đã ba năm trôi qua, mỗi lần nghĩ đến đôi mắt dịu dàng và giọng nói êm đềm của cô ấy, tim tôi vẫn đau nhói. Tôi muốn lau dọn mộ, thắp nén nhang tiễn cô ấy lần cuối trước khi bước vào cuộc sống mới.
Thế nhưng, khi tôi đang cắm que nhang vào bát tro, một người phụ nữ lạ xuất hiện giữa làn khói hương mờ ảo. Cô ấy đứng lặng lẽ bên kia ngôi mộ, gương mặt quen mà lạ, ánh mắt đẫm buồn nhưng kiên định. Và chính từ giây phút đó… cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Chiều cuối tháng Ba, trời vẫn còn se lạnh. Những đợt gió hiu hắt thổi qua cánh đồng làng làm rung rinh những bông cỏ may khô, gieo vào lòng người cảm giác man mác buồn.
Tôi lái xe về quê, nơi tôi đã từng sống cùng Thu, người vợ quá cố của tôi. Ngôi mộ của cô ấy nằm khuất trên một triền đồi nhỏ phía sau làng, nơi mà hồi còn sống cô từng nói: “Nếu sau này em không còn nữa, hãy để em ở đây, gần cánh đồng và ngọn đồi em yêu.”
Tôi mang theo bó hoa trắng, ít nhang, khăn lau, và vài món đồ cũ cô thích: một chiếc lược gỗ, cuốn sổ tay cô từng viết dở, và chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ mà tôi từng tặng.
Lúc tôi đến, nắng chiều đã ngả sang màu mật ong. Ngôi mộ đơn sơ phủ đầy lá khô, bám bụi theo thời gian. Tôi ngồi xuống, bắt đầu lau dọn, từng nhát tay cẩn thận như thể sợ làm cô đau. Trong lòng tôi vẫn còn một nỗi day dứt chưa bao giờ nguôi – cái chết đột ngột của Thu do tai nạn giao thông khiến tôi như rơi vào vực thẳm.
“Thu à, anh xin lỗi… Anh sắp lấy vợ,” tôi thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Cô ấy là người tốt. Nhưng anh vẫn nhớ em mỗi ngày. Anh không muốn em cô đơn nơi này…”
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên sau lưng:
– “Anh là chồng chị Thu?”
Tôi giật mình quay lại. Một cô gái tầm ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, tóc cột cao, mặc chiếc áo khoác vải bạc màu. Khuôn mặt cô có nét gì đó quen thuộc, nhưng tôi không thể nhận ra đã gặp ở đâu.
– “Tôi… là bạn của chị ấy. Tôi hay đến đây vào ngày giỗ.”
Tôi đứng lên, có phần lúng túng. Cô gái không tỏ ra sợ hãi hay khách sáo. Cô ngồi xuống phía đối diện mộ, lấy ra chiếc khăn nhỏ và bắt đầu gỡ từng cụm cỏ dại mọc quanh bia mộ.
– “Chị ấy từng dạy tôi học hồi tôi còn nhỏ. Năm đó, tôi mười ba tuổi. Chị ấy là cô giáo thực tập ở trường làng.”
Tim tôi bỗng thắt lại. Thu chưa từng kể chuyện này. Cô luôn sống nội tâm, giữ kín những gì cô cho là nhỏ bé, nhưng với người khác, có khi lại là cả một khoảng trời ký ức.
– “Tôi tên là Giang. Mấy năm nay cứ mỗi dịp rằm tôi đều ghé qua đây,” cô nói, mắt không rời nấm mộ.
Tôi nhìn cô lặng lẽ, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Có điều gì đó ở Giang khiến tôi không thể rời mắt. Sự bình thản của cô, cách cô lau bụi như thể lau cho người thân, ánh mắt buồn mà sâu…
Sau đó, chúng tôi ngồi lại, kể cho nhau nghe về Thu – mỗi người một mảnh ký ức, như đang chắp vá lại hình ảnh của một người phụ nữ đã xa khuất.
Giang kể rằng sau khi Thu qua đời, cô vẫn thường xuyên mơ thấy cô ấy. Lần đầu là vào đêm Thu mất – chính là hôm tôi vật vã gục đầu bên giường bệnh, còn cô đang ở tận Lào Cai – nhưng lại mơ thấy Thu đứng trên ngọn đồi này, vẫy gọi cô đến.
– “Có lần chị ấy nói với tôi trong mơ: ‘Hãy giúp anh ấy… Đừng để anh ấy sống trong quá khứ mãi.’” – Giang nói, giọng nhỏ nhẹ.
Tôi lặng đi. Không biết là do câu nói đó, hay chính ánh mắt đầy xúc động của Giang khiến lòng tôi xáo trộn.
Sau hôm đó, tôi trở lại Hà Nội, chuẩn bị cho đám cưới sẽ diễn ra trong ba tuần nữa. Mọi thứ đã sắp xếp xong: lễ đường, thiệp cưới, khách mời. Vợ sắp cưới của tôi – Trinh – là đồng nghiệp cùng công ty, chu đáo và mạnh mẽ. Cô ấy biết tôi từng có một người vợ đã khuất, nhưng ít khi nhắc đến.
Thế nhưng, từ sau buổi gặp Giang ở mộ Thu, tâm trí tôi bắt đầu rối bời. Tôi bỗng thường xuyên nghĩ đến Giang, không phải như người thay thế, mà như ai đó bước ra từ một phần ký ức của Thu – dịu dàng, lặng lẽ, nhưng thấm vào tim từng chút một.
Tôi bắt đầu nhắn tin cho Giang, lúc đầu là cảm ơn, sau là những cuộc trò chuyện dài hơn. Có hôm, hai đứa nói chuyện tới tận khuya. Giang không hỏi về đám cưới, chỉ hỏi: “Anh có đang sống thật với lòng mình không?”
Tôi không biết.
Hay đúng hơn, tôi chưa dám trả lời.
Tôi là Hương, 33 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, khéo léo, làm kế toán trong công ty xây dựng. Chúng tôi cưới sau gần hai năm yêu, sống không ...
Chiều quê u ám, mây sà xuống như sắp đổ trận mưa dai dẳng. Trong căn nhà mái ngói cũ kỹ cuối làng Đông Khê, bà Nhạn ngồi co ro bên chiếc bàn có đặt tấm ảnh con gái – ...
Mười năm biệt vô âm tín, người làng ai cũng chắc mẩm rằng anh đã chết nơi xứ người. Thế mà đúng ngay đêm tân hôn của vợ anh – người phụ nữ đã khóc cạn nước mắt mười năm ...
Một phụ nữ đã ăn hơn 100 quả vải chỉ trong một ngày, sau đó xuất hiện triệu chứng như tay chân bủn rủn, toát mồ hôi lạnh, chóng mặt và chảy máu mũi nên được đưa đi cấp cứu. Vải ...
Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên ngành kế toán tại một trường cao đẳng ở Đà Nẵng. Ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em. Hương học giỏi, chăm ngoan, là ...