“Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm điếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…”
Đó là câu chuyện của tôi – Linh, cô gái nhỏ lớn lên ở vùng ven đô phía Đông Sài Gòn, cái nơi đất chật người đông, thanh xuân người ta như xe buýt giờ cao điểm, vụt qua trước mắt nếu không chen, không liều thì chỉ còn biết đứng nhìn. Tôi không chen, cũng không liều, nên năm 30 tuổi, tôi vẫn ế.
Thực ra tôi không xấu. Mặt mũi cũng ưa nhìn, nghề nghiệp ổn định – giáo viên tiểu học tại một trường tư. Tính tình hiền lành, nấu ăn ngon, biết cư xử. Nhưng mà thời nay, mấy thứ đó không đủ để “lọt vào mắt xanh” của các anh. Mấy anh thích con gái cá tính, sexy, miệng dẻo hơn đường mía lau, chứ không phải đứa con gái mang cơm trưa cho mẹ rồi tối về ngồi thêu khăn như tôi.
Gia đình tôi sốt ruột. Hàng xóm nói ra nói vào. Mẹ tôi buồn đến độ suốt ngày đi chùa cầu duyên cho tôi. Một lần, sau một buổi tụng kinh ở chùa Vĩnh Nghiêm, mẹ tôi quen được một người mai mối tên bà Bảy. Bà này có tiếng mát tay, ai nhờ mai mối cũng “thoát ế”.
“Có một thằng trai trạc tuổi con. Ngoan, hiền, tử tế, chỉ có điều… nó bị câm điếc từ nhỏ. Nhưng nhà nó cũng không đến nỗi, có nghề mộc gia truyền, làm ăn được. Con thử gặp đi, biết đâu hợp duyên.” – Bà Bảy nói vậy.
Tôi cười nhạt. Lấy người bình thường còn thấy sợ, huống hồ người câm điếc. Nhưng rồi, một ngày nọ, khi nhìn thấy Facebook đứa bạn cấp ba đăng ảnh cưới, dưới đó là hàng ngàn bình luận chúc mừng, tôi cảm thấy cô độc kinh khủng.
Tôi đồng ý gặp thử. Và rồi tôi gặp anh – Huy.
Anh không nói, cũng không nghe. Giao tiếp bằng ký hiệu hoặc viết ra giấy. Nhưng ánh mắt anh… rất đặc biệt. Ánh mắt ấy có chiều sâu, có sự ấm áp mà tôi chưa từng thấy ở ai. Anh không đẹp trai, nhưng nét mặt hiền lành, dáng người rắn rỏi, bàn tay chai sạn vì cưa gỗ, tiện trụ suốt ngày. Anh lặng lẽ rót trà cho mẹ tôi, rồi đưa tôi một gói bánh cốm tự làm. Không nói, không nịnh nọt. Mọi thứ đều chân thành, đơn giản đến mức khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
Vài tuần sau, tôi nhận lời quen anh. Chúng tôi không yêu nhau cuồng nhiệt, cũng chẳng viết những dòng lãng mạn trên mạng xã hội. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, lặng lẽ. Nhưng tôi thấy bình yên. Bên anh, tôi không cần phải gồng mình làm “gái ngoan có giá trị”.
Gia đình tôi ban đầu phản đối. Ba tôi quát: “Con có vấn đề gì mà phải lấy thằng câm điếc? Mày thiếu gì người!”. Nhưng sau vài lần gặp, chứng kiến sự chăm sóc của Huy với tôi – tỉ mỉ, kiên nhẫn, tận tâm – thì ba mẹ tôi cũng xuôi.
Đám cưới tổ chức đơn giản. Không sân khấu, không MC ồn ào. Chỉ có vài mâm cơm, họ hàng gần xa, và một bài phát biểu do tôi thay anh đọc.
Tôi không mong đợi đêm tân hôn sẽ ngọt ngào. Tôi chỉ mong không awkward quá. Chúng tôi chỉ mới hôn nhau được vài lần, mà là hôn ngượng nghịu như học sinh lớp 8.
Tôi vào phòng trước, mặc chiếc váy ngủ mẹ tôi mới tặng. Mùi tinh dầu oải hương lan tỏa. Lòng tôi bồn chồn.
Anh bước vào. Vẫn ánh mắt đó, ánh mắt khiến tim tôi dịu lại. Anh tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay tôi. Tôi ngước nhìn anh cười, không biết nói gì.
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Tôi quay phắt lại.
“Anh… vừa nói gì đó?” – Tôi lắp bắp.
Anh nhìn tôi, mắt đầy bất ngờ và… sợ hãi. Như thể anh vừa lỡ để lộ bí mật gì đó suốt nhiều năm.
“Anh… nói được sao?” – Tôi hỏi, giọng run run.
Anh im lặng. Không lắc đầu, không gật. Chỉ nhìn tôi, rất lâu. Sau đó, anh khẽ gật.
Rồi anh bắt đầu kể.
Anh không bị câm. Cũng chẳng bị điếc. Tất cả chỉ là giả vờ.