Chồng đặt bàn ăn tối với nh/ân tìn/h, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và làm 1 việc khiến anh ta q/uỳ g/ối..

   

Chồng đặt bàn ăn tối với nh/ân tìn/h, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và làm 1 việc khiến anh ta q/uỳ g/ối..

 Tôi tình cờ thấy lịch đặt bàn trong điện thoại của anh. Dòng ghi chú hiện rõ:

“19h tối thứ Sáu – bàn sát cửa kính – cô ấy thích như vậy.”

Không phải đối tác. Cũng không phải đồng nghiệp. Trực giác của một người vợ cho tôi biết… chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng thay vì gọi điện tra hỏi hay chất vấn, tôi quyết định đến đó – đúng thời gian ấy.

Tối hôm ấy, tôi diện chiếc váy đỏ mà anh từng thích. Tôi dắt theo mẹ anh – người luôn yêu thương tôi – và con gái nhỏ của chúng tôi, trong bộ váy công chúa mà bé thích nhất.

Chúng tôi chọn bàn ngay bên cạnh.

Đúng giờ hẹn, anh bước vào – cùng với một cô gái trẻ. Họ chưa kịp gọi món thì ánh mắt anh chạm phải tôi. Anh sững người. Tay khẽ buông ly nước, mắt không rời khỏi bàn bên.

 

Con gái tôi reo lên:

– “Ba ơi! Mẹ bảo hôm nay cả nhà đi ăn mà!”

Mẹ anh đặt tay lên vai anh, nói nhẹ:

– “Con định giải thích thế nào?”

Tôi đứng dậy, đặt lên bàn một xấp giấy – là bản sao sổ tiết kiệm mà tôi gom góp suốt mười năm qua cho tương lai con gái.

– “Cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu rõ đâu là điều mình cần gìn giữ.”

Tôi nhẹ nhàng cúi chào, rồi quay lưng rời đi. Nhưng tiếng bước chân phía sau vang lên – gấp gáp, ngập ngừng.

Anh gọi tên tôi, giọng nghèn nghẹn:
– “Anh… xin lỗi.”

Tôi dừng lại, nhìn anh một lúc lâu. Không trách móc, không oán giận – chỉ có ánh nhìn bình thản của người đã buông bỏ.

– “Mọi thứ hôm nay… xem như là lời chào kết thúc.”

Tôi nắm tay con gái, mỉm cười với mẹ chồng, rồi rời khỏi nhà hàng. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất. Nhưng lòng tôi – lần đầu tiên sau nhiều năm – lại nhẹ nhõm đến lạ.