Một ngày, khi người đàn ông đ:ào m:óng xây nhà, vô tình đ:ào được một cái hộp nhỏ. Mở ra thì thấy một vật khiến anh ch:ết l:ặng...

   

Trời vừa hửng sáng thì tiếng cuốc xẻng đã vang lên rộn rã trong khoảng sân đất đỏ phía sau căn nhà cũ. Người anh – tên Khải – chống lưng đứng thở dốc, mồ hôi đẫm cả áo. Trước mặt anh, bãi đất trống một thời từng là vườn rau, chỗ hai anh em thường chơi trò “chiếm lãnh thổ”, giờ trở thành nơi anh quyết định xây căn nhà mới. Sau nhiều tháng tranh chấp với em trai – Huy – về phần đất thừa kế từ cha mẹ, cuối cùng cả hai cũng không thể thỏa hiệp. Họ cắt đất làm đôi, im lặng ký giấy tờ, rồi quay lưng chẳng buồn nhìn nhau.

Người ta nói máu mủ ruột thịt là thứ không thể cắt rời. Nhưng Khải biết, có những điều còn sắc hơn dao, bén hơn kéo, như lời nói trong cơn giận, như ánh mắt lạnh nhạt trong phiên họp cuối cùng ở phòng công chứng. Họ đã không còn là hai đứa trẻ ngồi chung bàn ăn, chia nhau quả cóc non hay tranh nhau gói bánh ngày giỗ. Giờ đây, giữa họ là hàng rào kẽm gai vô hình, dựng lên từ lòng tự ái và nỗi buồn chưa kịp gọi tên.

Khải nhấc một nhát cuốc sâu, đất dưới chân bỗng vỡ toang, lộ ra thứ gì đó cứng, vuông vức. Anh dừng lại, cúi người gạt lớp đất đỏ bám đầy. Một chiếc hộp gỗ nhỏ, nắp đã nứt, bụi bẩn bám đầy theo năm tháng. Tay anh run nhẹ khi chạm vào nó – không hiểu vì sức lực cạn kiệt hay vì điều gì khác đang trỗi dậy từ lồng ngực.

Anh mở nắp. Mùi gỗ ẩm, ngai ngái của thời gian xộc lên, cuốn theo một làn ký ức dội ngược về quá khứ. Bên trong là những món đồ chơi nhựa đã ố vàng, một cái xe tăng nhỏ mất bánh, hai viên bi ve xanh lấp lánh, một cái vòng tay được kết từ dây cước và hạt cườm, và một mảnh giấy gấp tư, chữ nhòe mực: “Kho báu của Khải và Huy – cấm ai đào nếu chưa trưởng thành!”

Khải sững sờ. Những món đồ này… là của hai anh em chôn từ thời tiểu học. Ngày đó, sau khi đọc xong cuốn truyện phiêu lưu, hai đứa hăm hở gom hết “tài sản quý giá” lại, bí mật chôn xuống mảnh đất sau nhà. Cả hai nắm tay nhau, hứa sẽ cùng đào lên khi lớn – khi đã thành người “thành đạt”, như những nhân vật trong sách. Vậy mà thời gian trôi, lời hứa bị lãng quên, bị đời sống cuốn đi, bị những trách nhiệm, mất mát, và cả lòng tham phủ mờ.

Khải ngồi thụp xuống, hai tay cầm chiếc xe tăng cụt bánh. Một cơn nghẹn dâng lên, như thể có ai vừa nhấn mạnh vào ngực anh. Anh nhớ Huy của ngày xưa – cậu em hay lẽo đẽo theo sau, mặt mũi lúc nào cũng lem luốc, giọng lanh lảnh gọi anh ơi anh ơi mỗi khi có gì hay ho để khoe. Anh nhớ những đêm hai đứa nằm cùng một giường, nói nhỏ to dưới chăn về ước mơ tương lai: Huy muốn làm kỹ sư, anh muốn mở cửa hàng bán đồ chơi.

Nước mắt Khải rơi xuống nắp hộp, loang lổ như những mảnh ký ức đang rạn nứt rồi lành lại. Anh khóc, không phải vì cái hộp, không phải vì món đồ chơi. Anh khóc cho chính mình – cho một phần của con người anh đã bị lãng quên trong cuộc chạy đua làm người lớn, trong những tranh chấp ngu ngốc về vài mét đất, trong sự xa cách không đáng có.

 

Bầu trời trên cao bỗng dịu lại, nắng nhạt xuyên qua những đám mây, chiếu xuống hộp kho báu nhỏ bé như ánh nhìn của quá khứ. Khải đứng dậy, ôm chiếc hộp vào ngực. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh bước qua phần đất của em trai, qua hàng rào dây thép. Cửa nhà Huy vẫn mở, tiếng đục đẽo vọng ra từ bên trong. Huy đang sửa lại nhà bếp, có lẽ cũng để bắt đầu cuộc sống mới tách biệt khỏi anh.

Khải dừng lại trước bậc thềm, hít một hơi thật sâu.

“Huy!” anh gọi.

Tiếng đục dừng lại, Huy bước ra, trán nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt sững lại khi thấy anh trai.

Khải giơ chiếc hộp ra trước mặt, không nói gì.

Huy nhìn chiếc hộp, rồi nhìn Khải. Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi như ai đó vừa bóp vỡ bức tường ngăn cách vô hình, Huy bật cười – khô khốc, nghẹn ngào, rồi lặng dần.

“Anh nhớ cái xe tăng này không?” Khải hỏi, giọng khàn đặc. “Hồi đó chú cứ đòi anh phải đổi bằng hai viên bi ve đấy…”

“Ờ… rồi lại khóc cả ngày khi bị đòi lại.” Huy khẽ gật, mắt rưng rưng. “Em tưởng… anh quên rồi.”

“Anh quên thật,” Khải nói, rồi nhìn hộp đồ. “Cho tới sáng nay.”

Hai người đứng đó, trong khoảnh khắc dài hơn bất kỳ thời gian nào từng trôi qua giữa họ. Không ai nói lời xin lỗi, không ai nhắc chuyện đất cát. Chỉ có chiếc hộp nhỏ – bằng chứng của một thời không thể lấy lại, nhưng có thể nhớ về, để tha thứ. Và bắt đầu lại.