Đi du lịch nước ngoài, người đàn ông U70 khiến 3 cô gái m//ang th//ai cùng lúc

   

Ông Tám – một doanh nhân đã ngoài 68 tuổi – được bạn bè trong hội hưu trí tặng một chuyến du lịch dài ngày ở châu Âu sau khi ông tuyên bố “về hưu thật sự”. Chưa từng đi xa một mình, ông Tám coi đây là cơ hội để “tận hưởng nốt những ngày cuối đời tự do”.

Nhưng không ai ngờ chuyến đi ấy lại mở ra một chuỗi sự kiện không ai tưởng tượng nổi…

Trong hành trình hơn một tháng dọc theo các thành phố lớn như Paris, Milan và Prague, ông Tám bất ngờ trở nên nổi tiếng trong một cộng đồng người Việt ở nước ngoài nhờ… khiếu hài hước, tài kể chuyện duyên dáng và gu ăn mặc trẻ trung. Đặc biệt, ông thường xuyên livestream trên mạng xã hội, thu hút hàng ngàn lượt xem – trong đó có không ít phụ nữ trẻ gửi lời làm quen, trò chuyện.

Đến tuần thứ ba, ông bắt đầu thân thiết với ba cô gái: Linh (28 tuổi, du học sinh ở Pháp), Trâm (32 tuổi, làm việc tại CH Séc) và Hà My (29 tuổi, hướng dẫn viên tại Ý). Dù ai cũng biết ông Tám đã lớn tuổi, nhưng chính sự lịch thiệp, lãng mạn và hào sảng của ông khiến cả ba cảm mến – và… không ai biết về sự tồn tại của hai người còn lại.

Hai tháng sau khi về nước, một điều không tưởng xảy ra: cả ba cô gái cùng nhắn tin cho ông với nội dung na ná nhau – “Em đã có tin vui…”

Ông Tám hoang mang. Ở tuổi gần đất xa trời, ông chưa bao giờ nghĩ mình lại vướng vào tình huống kiểu “phim truyền hình nhiều tập” như thế này.

Tuy bối rối, ông vẫn quyết định đón cả ba cô gái về Việt Nam, hứa sẽ chịu trách nhiệm và xét nghiệm ADN để xác minh một cách công bằng.

Khi kết quả được gửi về, cả ba cô gái đều ngồi trong căn phòng khách im phăng phắc. Ông Tám thì tay run, mắt nhắm nghiền. Bác sĩ nhìn ông rồi nói chậm rãi:

 

– Kết quả xét nghiệm cho thấy… không ai trong ba đứa trẻ là con ruột của ông.

Tất cả chết lặng.

Hóa ra, tuổi tác đã khiến sức khỏe ông không còn như xưa. Những lần “gần gũi” trong hành trình chỉ là chút cảm xúc lãng mạn chưa trọn vẹn, nhưng ba cô gái – vì nhiều lý do – đều có những mối quan hệ khác đồng thời. Trong cơn rối ren, ai cũng tin chắc ông Tám là người duy nhất có khả năng trở thành “cha đứa bé” và muốn níu giữ chút chân tình nơi đất khách.

Ông Tám không tức giận. Ông chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài ban công và nói, như thể đang tự nhủ:

– Có lẽ… điều tôi để lại không phải là máu mủ, mà là một quãng ký ức đẹp trong đời người khác. Như thế cũng đủ rồi.

Câu chuyện kết thúc không bằng bi kịch, mà là một dấu chấm lặng. Sau tất cả, đôi khi những điều xảy ra trong đời không để lại kết quả rõ ràng, nhưng lại dạy ta bài học về trách nhiệm, cảm xúc – và giới hạn của chính mình.