Ở căn biệt thự lớn nằm bên bờ sông Hương, có một người phụ nữ đã âm thầm lui tới suốt hai mươi năm, không danh phận, không lời cảm ơn chính thức, chỉ có ánh mắt ông chủ già mỗi lần nhìn bà – ẩn chứa điều gì đó chưa từng nói ra. Nhưng vào cái ngày bà xách vali rời đi, tưởng như kết thúc tất cả, thì tiếng gọi bất ngờ phía sau đã khiến đôi chân bà khựng lại:
“Cô Sáu… đừng đi.”
Bà Sáu tên thật là Nguyễn Thị Lành, năm nay đã bước qua tuổi 58, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn bởi nắng gió và thời gian. Hai mươi năm trước, bà từ quê Nghệ An vào Huế làm người giúp việc cho ông Trần Văn Quang, một doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản.
Khi bà Lành mới tới, căn biệt thự bên sông ấy vẫn còn lạnh lẽo và thiếu hơi người. Bà đến trong lúc ông Quang vừa mất vợ, con trai duy nhất của ông – Trần Văn Minh – lúc ấy chỉ mới 10 tuổi, đang du học cùng bà nội ở Pháp. Không khí trong nhà lúc nào cũng ảm đạm, lạnh lẽo.
Từ dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc cho ông Quang từng viên thuốc đến cả việc tưới từng luống hoa ngoài vườn, bà Lành làm tất cả bằng một tấm lòng thầm lặng. Bà không nói nhiều, càng không tò mò chuyện của chủ, chỉ lặng lẽ bên cạnh, như một cái bóng trung thành. Đôi lúc ông Quang thức dậy lúc nửa đêm, ho sặc sụa, bà cũng nghe thấy mà bước tới, đưa ly nước, đỡ ông ngồi dậy như đã làm hàng trăm lần.
Chăn điện ấm áp
Dần dần, ông Quang bắt đầu nói chuyện với bà nhiều hơn. Không phải những lời yêu thương, mà là những chuyện cũ: về thời trai trẻ ông từng thất bại ra sao, người vợ quá cố từng cười như thế nào, hay việc ông ăn món canh chua cá lóc luôn nhớ mẹ.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
“Chị Sáu, chị làm canh cá lóc như hôm bữa nữa nhé,” ông nói vào một chiều mưa Huế rả rích.
Bà Lành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi vào bếp.
Những năm sau đó, cậu Minh trở về nước. Cậu bé ngày nào giờ đã thành một thanh niên cao lớn, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng, ít nói. Minh không ưa bà Sáu. Với Minh, bà chỉ là người làm công, ở lại nhà mình quá lâu, có phần chen chân vào những góc kỷ niệm giữa ba và mẹ cậu.
“Ba, con nghĩ nên thuê công ty dịch vụ chăm sóc, chứ không cần một người cứ lởn vởn trong nhà hoài như vậy.”
Ông Quang lặng im. Ông chỉ nói một câu:
“Không ai hiểu tao bằng bà Sáu.”
Minh khó chịu, nhưng không nói thêm.
Bà Sáu vẫn sống như vậy trong biệt thự, không yêu cầu tăng lương, không đòi hỏi ngày nghỉ. Mỗi năm, bà chỉ xin về quê đúng ba ngày giỗ mẹ. Thời gian còn lại, bà dành cả cuộc đời chăm sóc cho người đàn ông từng lạnh lùng nhưng cô đơn ấy.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Rồi một ngày, bác sĩ báo ông Quang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Căn bệnh đến nhanh, quật ngã người đàn ông một thời lừng lẫy. Ông Quang dần yếu đi, thường xuyên nằm liệt giường. Bà Sáu gần như túc trực cả ngày đêm.
Thấy vậy, Minh có lần lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng ba, nhìn vào. Anh thấy bà Sáu nhẹ nhàng đắp mền, lau từng giọt mồ hôi trên trán cha, xoa bóp đôi chân sưng phù vì tiểu đường của ông, như người nhà thật sự. Không hiểu sao, lòng Minh bắt đầu dấy lên một chút hối hận.
“Ba… cần cô ấy hơn mình tưởng,” Minh lẩm bẩm.
Ngày ông Quang mất, trời Huế có mưa. Trong lễ tang, ai cũng ngạc nhiên khi thấy bà Sáu đứng lặng lẽ phía sau, không khóc, nhưng ánh mắt đỏ hoe.
Sau tang lễ, bà Lành thu xếp đồ đạc. Bà biết, vai trò của mình đã kết thúc. Hai mươi năm – không phải vợ, không phải chị em, càng không phải người nhà – bà không có lý do gì để ở lại nữa.
Sáng hôm ấy, bà xách chiếc vali cũ ra cổng. Minh đứng bên cửa sổ nhìn theo, trong lòng có gì đó cồn cào. Anh nhớ tới lời cha anh nói vài ngày trước khi qua đời:
“Con đừng để người có ơn với cha ra đi trong âm thầm. Nếu không nhờ bà Sáu, có lẽ cha con mình đã không còn một mái nhà để quay về nữa.”
Minh lao ra cổng.
“Cô Sáu!”
Bà Lành quay đầu lại. Đôi mắt ngỡ ngàng, bàn tay bà vẫn siết chặt quai vali.
“Đừng đi… ở lại đi cô. Cháu… cần cô.”
Gió sông Hương vẫn thổi nhè nhẹ vào sáng sớm, mang theo mùi hoa ngọc lan phảng phất quanh sân. Tiếng gọi “Cô Sáu!” vang lên phía sau khiến đôi chân bà Lành như đông cứng.
Bà quay đầu lại, thấy Minh đang chạy đến, thở dốc. Ánh mắt anh – lần đầu tiên sau hai mươi năm – không còn mang vẻ nghi ngờ hay xa cách, mà là sự chân thành. Rất lâu sau, bà Lành mới nói, giọng khàn:
“Cháu gọi cô… làm gì vậy?”
Minh ngập ngừng, tay vò nhẹ mép áo:
“Cô đừng đi. Ở lại với căn nhà này… với cháu.”
Bà Sáu đứng lặng. Trái tim bà rung lên một nhịp nhẹ – cảm xúc bị dồn nén suốt bao năm như vừa có một khe hở nhỏ để tràn ra.
Bà Lành đồng ý ở lại, nhưng không còn là người giúp việc nữa. Minh sắp xếp cho bà một căn phòng nhỏ cạnh thư viện – nơi trước đây là phòng làm việc của ông Quang. Căn phòng có cửa sổ nhìn ra hồ sen, buổi sáng nắng rọi vào nhẹ nhàng như bàn tay người mẹ vuốt má con thơ.
Dù không còn làm việc như xưa, bà Sáu vẫn giữ thói quen dậy sớm, pha trà, nấu một nồi cháo nhỏ, thắp nhang cho bàn thờ ông Quang. Mỗi sáng, Minh đều xuống ăn sáng với bà. Dần dần, hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn – về tuổi thơ của Minh, về những ngày bà chăm sóc ông Quang, và cả những chuyện bà chưa từng kể với ai.
Một buổi chiều mưa tháng Sáu, bà Sáu ngồi lật lại những cuốn album cũ của gia đình ông Quang, mắt dừng lại ở một bức ảnh có người phụ nữ trẻ đứng cạnh ông – đó là vợ ông Quang. Minh tiến lại gần.
Gói kỳ nghỉ gia đình
“Đây là mẹ cháu…” – Minh nói, mắt nhìn xa xăm.
Bà Sáu nhẹ gật đầu, tay run run vuốt mép ảnh.
“Cô quen bà ấy à?” – Minh hỏi.
Im lặng một lúc lâu, bà mới khẽ nói:
“Hồi trẻ… cô từng là bạn thân với mẹ cháu.”
Minh sững người. Anh chưa bao giờ nghe cha nhắc tới điều này.
“Cô Lành là người duy nhất đứng bên cạnh mẹ cháu khi bà sinh cháu. Nhưng rồi vì một hiểu lầm trong gia đình, mẹ cháu không còn liên lạc với cô nữa. Đến khi mẹ mất… cô mới quay lại Huế.”
Gói kỳ nghỉ gia đình
Minh siết chặt tay. Bấy lâu nay anh nghĩ bà Sáu chỉ là người làm, hóa ra bà đã có một phần đời gắn bó với gia đình anh từ rất lâu.
Thời gian trôi, Minh dần mở lòng. Anh mời bà Sáu cùng đi dự lễ kỷ niệm thành lập công ty. Trong buổi lễ, khi được hỏi ai là người truyền cảm hứng cho anh nhất, Minh không chút do dự trả lời trước toàn thể khách mời:
“Không phải là cha tôi, cũng không phải một doanh nhân nào. Mà là một người phụ nữ đã âm thầm sống trong bóng tối suốt hai mươi năm – người dạy tôi sự kiên nhẫn, nhân hậu và chân thành.”
Gói kỳ nghỉ gia đình
Mọi người quay lại nhìn, bà Sáu đứng ở cuối khán phòng, nước mắt chực trào.
Tối hôm đó, Minh đưa cho bà Sáu một phong thư đã úa màu.
“Cha cháu viết cái này cho cô, nhưng chưa kịp đưa.”
Bà Sáu cầm lấy, mở ra. Nét chữ quen thuộc, nghiêng nghiêng:
“Sáu,
Tôi nợ chị một đời ơn nghĩa.
Tôi biết chị đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để bên cạnh một kẻ như tôi – lầm lì, cố chấp và đầy tổn thương. Tôi từng nghĩ không cần ai, nhưng khi chị tới, tôi mới hiểu: có người bên cạnh không phải để phục vụ, mà là để làm mình bớt cô đơn.
Nếu tôi có đi trước, mong chị đừng rời khỏi căn nhà này. Vì nơi đây, chị là một phần ký ức đẹp nhất tôi có.
– Quang”
Đọc đến đây, bà Sáu không kìm được nước mắt.
Sau hôm đó, Minh chính thức mời bà Sáu làm cố vấn cho Quỹ Từ Thiện Trần Gia – nơi giúp đỡ người cao tuổi không nơi nương tựa. Dưới sự hướng dẫn của bà, quỹ hoạt động hiệu quả và nhận được nhiều sự ủng hộ từ cộng đồng.
Bà Sáu cũng bắt đầu đi nhiều hơn – không phải để rời bỏ, mà để mang yêu thương lan rộng: thăm viện dưỡng lão, dạy nấu ăn cho các em mồ côi, nói chuyện truyền cảm hứng ở trường đại học. Ở đâu có người cần nghe một câu chuyện về lòng trung thành và tình người, bà đều xuất hiện – nhẹ nhàng, kiên nhẫn như chính con người bà suốt bao năm qua.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Năm bà Sáu bước sang tuổi 60, Minh tổ chức cho bà một bữa tiệc nhỏ trong khu vườn biệt thự – nơi bà từng tưới hoa mỗi sáng.
Bà Sáu đứng giữa bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm và những người từng được bà giúp đỡ, khẽ mỉm cười.
“Có lẽ tôi không có con ruột, nhưng lại có rất nhiều đứa con tinh thần. Và thằng Minh – từ đứa trẻ ghét tôi năm nào – giờ lại là người khiến tôi tin vào lòng biết ơn là thứ có thể chữa lành cả những vết thương cũ nhất.”
Mọi người vỗ tay. Minh bước tới ôm bà thật chặt.
“Cháu cảm ơn cô… không chỉ vì đã ở lại… mà còn vì đã là người nhà của cháu, từ rất lâu rồi.”