Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi rúc váy cả làng”
Tôi và cô ấy quen nhau ở một hội thảo khởi nghiệp.Tôi là chàng kỹ sư tỉnh lẻ, ăn nói thật thà, tiền không dư nổi 10 triệu.Cô là tiểu thư Sài Gòn, bố làm chủ chuỗi showroom xe sang – ăn mặc phải hiệu, nói chuyện phải đẳng cấp.
Yêu nhau gần 2 năm, tôi vẫn chưa một lần được gặp bố cô.Mỗi lần nhắc đến chuyện cưới, cô lại rơm rớm bảo:
“Bố em mà thấy anh, chắc mắng em không ra gì…”
Rồi cũng đến ngày tôi chính thức đến nhà ra mắt.
Bố cô vừa thấy tôi từ ngoài cổng, liếc cái áo sơ mi cũ, đôi giày sờn, liền buông một câu trước mặt cả họ hàng:
“Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-úc váy cả làng.”
Không khí trong phòng lạnh đến nghẹt thở.Cô nắm tay tôi dưới gầm bàn run run, còn tôi thì chỉ khẽ cười.
Tôi không phản ứng.Chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi chào rồi xin phép ra về.
Ba tháng sau, lễ cưới diễn ra.
Nhà gái tổ chức tiệc lớn ở một resort 5 sao nổi tiếng.Ai cũng chờ xem nhà trai có gì để “ngửa mặt” với bên ngoại giàu nứt đố đổ vách này.
9h sáng.
10 chiếc container đồng loạt tiến vào cổng resort – mỗi chiếc đều sơn phủ logo công ty “VTN Global Logistics”, thuộc sở hữu của… tôi.
Mọi người nhốn nháo.
Tài xế từng xe lần lượt mở thùng container.Chiếc thứ nhất: 100 thùng rượu ngoại loại đắt đỏ.Chiếc thứ hai: 200 bộ vest cưới sang trọng tặng họ hàng.Chiếc thứ ba: 50 cây vàng làm sính lễ.
Còn lại là quà tặng cho nhà gái, khách mời, và một chiếc container chỉ chứa đúng 1 món duy nhất: một váy cưới trắng tinh – và một tờ giấy A4 in câu nói hôm nào.
Tôi bước xuống xe cuối, chỉnh lại cà vạt, đi thẳng đến chỗ bố vợ, chậm rãi nói:
“Cháu vẫn nhớ lời bác nói hôm đó…Hôm nay cháu không cần bác đi r-úc váy.Cháu tặng bác cái váy này, để bác biết rằng lời nói ra không thể rút lại…Nhưng cũng để bác hiểu:Không phải ai nghèo hôm nay, mai cũng vẫn nghèo. Và không phải ai ăn mặc giản dị… là không đủ sức lo cho con gái bác một đời ấm êm.”
Cả họ nhà gái lặng ngắt.Bố vợ đỏ mặt, không dám ngẩng lên.Cô dâu rưng rưng, nắm tay tôi chặt hơn bao giờ hết.
Từ đó về sau, không ai dám gọi tôi là “thằng quê nghèo nữa” – mà gọi là: “thằng khiến ông bố vợ phải cúi đầu trong ngày cưới!”
Tôi là Hương, 33 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, khéo léo, làm kế toán trong công ty xây dựng. Chúng tôi cưới sau gần hai năm yêu, sống không ...
Chiều quê u ám, mây sà xuống như sắp đổ trận mưa dai dẳng. Trong căn nhà mái ngói cũ kỹ cuối làng Đông Khê, bà Nhạn ngồi co ro bên chiếc bàn có đặt tấm ảnh con gái – ...
Mười năm biệt vô âm tín, người làng ai cũng chắc mẩm rằng anh đã chết nơi xứ người. Thế mà đúng ngay đêm tân hôn của vợ anh – người phụ nữ đã khóc cạn nước mắt mười năm ...
Một phụ nữ đã ăn hơn 100 quả vải chỉ trong một ngày, sau đó xuất hiện triệu chứng như tay chân bủn rủn, toát mồ hôi lạnh, chóng mặt và chảy máu mũi nên được đưa đi cấp cứu. Vải ...
Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên ngành kế toán tại một trường cao đẳng ở Đà Nẵng. Ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em. Hương học giỏi, chăm ngoan, là ...