“Đàn lợn 5 con cứ đúng 3h sáng là kêu ầm lên không hiểu lý do, cho đến một ngày hàng xóm ra đứng canh từ 1h thì thấy…”
Bà Tám sống một mình trong căn nhà cấp bốn bên mé sông, nơi chỉ cách chợ làng chừng trăm mét nhưng lại heo hút vì rừng tre rậm rạp bao quanh. Bà sống chủ yếu bằng nghề nuôi lợn, vốn đã quen tay gần ba chục năm nay. Năm nay bà nuôi đúng năm con lợn nái, khỏe mạnh, ăn khỏe ngủ khỏe, trông mập mạp đến độ ai đi ngang cũng phải tấm tắc.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có cái hiện tượng kỳ quái kéo dài cả tháng trời: cứ đúng 3 giờ sáng, cả đàn lợn đồng loạt kêu ré lên như bị ai đánh, như gặp chuyện kinh hoàng. Tiếng kêu não nề, kéo dài cả chục phút rồi lại im bặt. Ban đầu bà tưởng chúng bị rắn bò vào chuồng, nhưng kiểm tra kỹ thì chuồng lợn vẫn sạch sẽ, kiên cố, không có dấu hiệu xâm nhập.
Bà Tám vốn không mê tín, lại có tuổi nên cũng gạt đi, nghĩ do trời nóng bức, đàn lợn khó chịu. Nhưng sự việc cứ lặp đi lặp lại, ngày nào cũng vậy, cứ 3 giờ là cả đàn lợn lại kêu lên một lượt, rồi nín thinh như chưa hề có chuyện gì. Điều lạ là ban ngày, lợn ăn uống bình thường, ngủ khỏe, da dẻ hồng hào. Chẳng có dấu hiệu gì là bệnh tật.
Tin đồn lan nhanh trong xóm. Người nói bà Tám nuôi phải “chuồng có ma”, người khác lại nói có kẻ trộm phá chuồng đêm. Bà cũng sốt ruột, bèn khóa chuồng cẩn thận, thắp nhang khấn tổ tiên cho yên chuyện. Nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Bà Tám bắt đầu mất ngủ.
Một buổi sáng, sau tiếng kêu quen thuộc, bà lò dò sang nhà ông Năm – hàng xóm sát vách, nói chuyện. Ông Năm là người kỹ tính, lại hay để ý chuyện hàng xóm láng giềng. Nghe bà kể, ông gật gù, bảo:
“Tui cũng nghe tiếng lợn kêu. Ban đầu tưởng bà dậy sớm cho ăn. Nhưng nay mai để tui thức canh coi sao.”
Đúng hẹn, rạng sáng hôm sau, ông Năm dậy từ 1 giờ, mặc áo mưa ngồi rình trong góc sân nhà. Trời đêm mùa hạ oi ả, tiếng ve sầu đêm râm ran lẫn với tiếng ếch nhái. Ông ngồi im, mắt không rời khỏi dãy chuồng lợn bên kia hàng rào.
2 giờ… không có gì.
2 giờ 30… vẫn im.
Gần đến 3 giờ, khi ông bắt đầu thấy mệt thì bỗng…
Xoạch!
Một bóng người thấp thoáng nơi bụi chuối phía sau chuồng lợn. Ông Năm nín thở, ép sát người vào vách. Người đó mặc áo khoác đen, đội nón lụp xụp. Hắn lén lút mở cổng sau chuồng lợn, luồn vào trong, tay cầm một túi nhỏ màu đen.
Chưa kịp làm gì, cả đàn lợn như cảm nhận được sự có mặt của hắn, đồng loạt rú lên. Tiếng kêu vang rền cả xóm. Tên kia giật mình, vấp ngã vào đống rơm rồi bỏ chạy về hướng chợ, để lại túi đồ rơi lại bên cạnh chuồng.
Ông Năm chạy vội sang, cùng bà Tám bật đèn kiểm tra. Trong túi đen có một vốc thuốc ngủ dạng bột, vài vỏ thuốc và mảnh giấy ghi nguệch ngoạc số điện thoại.
Bà Tám lặng người. Hóa ra không phải ma quỷ, cũng không phải lợn có tật, mà là kẻ trộm đã nhiều lần định ra tay, nhưng lợn kêu lên trước khi hắn kịp làm gì. Đàn lợn như có giác quan thứ sáu, tự cứu lấy mình.
Bà Tám gọi công an xã ngay trong đêm. Người ta thu giữ túi đồ, lấy lời khai. Câu chuyện lan nhanh ra khắp làng.
Nhưng khi tưởng đã xong chuyện, mọi người yên tâm ngủ lại thì một điều còn kỳ lạ hơn bắt đầu diễn ra…
Sau đêm ông Năm phát hiện và đuổi được kẻ lạ mặt, bà Tám thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc. Thế nhưng, điều kỳ lạ là đêm hôm sau, tiếng kêu vẫn xuất hiện — đúng 3 giờ sáng, đàn lợn lại ré lên.
Không còn ai xâm nhập, chuồng lợn được khóa 3 lớp, camera vừa lắp ở góc chuồng cũng không ghi lại gì bất thường. Thế nhưng, tiếng kêu vẫn như một đồng hồ sinh học chính xác đến từng phút. Lúc đầu chỉ ầm ĩ trong vài phút, rồi mỗi đêm kéo dài thêm, đến cả nửa tiếng. Không phải tiếng đói, cũng không phải tiếng đau, mà là tiếng thét ngắn, gấp gáp, như báo động.
Bà Tám bắt đầu suy nghĩ. Lúc trước, bà từng nghĩ tiếng kêu là vì lợn cảm nhận được người lạ. Nhưng giờ không có ai, chúng vẫn kêu. Có thể nào còn điều gì đó mà cả bà và ông Năm chưa nhìn thấy?
Công an xã sau khi thu giữ túi đồ cũng điều tra số điện thoại ghi trong mảnh giấy. Kết quả khiến cả làng sửng sốt: đó là số của Bình “rụng”, người từng bị bắt vì trộm cắp cách đây 7 năm, chính là… con trai út của bà Tám.
Tên thật là Trần Văn Bình, nhưng từ nhỏ đã ốm yếu, ít nói, hay rụng tóc, nên cả làng gọi đùa là Bình “rụng”. Lớn lên, Bình theo đám bạn xấu lên thành phố, rồi dính vào tệ nạn. Có lần về nhà trộm vàng của mẹ bị bắt quả tang, bà Tám không dám nhìn mặt con, cũng không đi thăm nuôi khi nó vào trại.
Tin con trai từng định quay về, lẻn vào chuồng lợn giữa đêm như một con chuột đói, làm bà Tám sững sờ không nói nên lời. Bà không biết phải giận hay thương.
Đêm hôm đó, sau khi tiếng lợn kêu dứt, bà Tám lần đầu tiên lấy chiếc hộp gỗ trong buồng ra. Hộp cũ kỹ, khóa đã gỉ, bên trong là vài tấm hình cũ, sổ hộ khẩu và một chiếc áo len nhỏ màu xanh đã sờn.
Bà nhìn tấm ảnh Bình hồi nhỏ — đứa trẻ gầy còm nhưng hay cười, từng biết ôm mẹ từ sau lưng mỗi khi bà xách thùng cám đi cho lợn ăn. Bà chợt nhớ lại, cũng từng có lần lúc 3 giờ sáng, Bình khóc ré vì gặp ác mộng, chính giờ đó bà dậy dỗ con, rồi tiện cho đàn lợn ăn sớm.
Phải chăng… 3 giờ sáng là một thứ “dấu ấn” vô thức trong tiềm thức của đàn lợn? Hoặc chính từ con bà?
Hai ngày sau, công an thông báo đã bắt được Bình trong một khu nhà trọ cũ gần thị trấn. Khi bị dẫn về, hắn gầy gò, tóc tai rối bù, ánh mắt thất thần, nhưng điều khiến mọi người sững sờ là hắn không nhận mình định trộm.
“Con chỉ muốn về xem mẹ… Lúc đói quá, con nghĩ có thể lẻn vào lấy ít đồ rồi bỏ đi. Nhưng thấy đàn lợn, con nhớ mẹ dắt con cho ăn hồi xưa… rồi không dám lấy gì cả.” – Bình nghẹn ngào khai.
Hắn thừa nhận từng nhiều lần lảng vảng quanh nhà bà Tám, không dám vào ban ngày. Đêm nào cũng đứng sau bụi chuối nhìn mẹ từ xa. Nhưng chính tiếng lợn kêu lên khiến hắn hoảng, tưởng bị phát hiện nên bỏ chạy.
Câu chuyện khiến nhiều người rơi nước mắt. Bà Tám lặng lẽ nghe, không khóc, cũng không mắng. Khi công an hỏi có muốn gặp lại con không, bà chỉ nói nhỏ:
“Cho nó ăn rồi về… chuồng cũ vẫn còn.”
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tuần, bà Tám mở cửa chuồng lợn lúc 2 giờ 50. Không còn gắt gỏng, bà ngồi bên cạnh đàn lợn, tay cầm gáo nước, miệng lẩm bẩm kể chuyện xưa như dỗ con ngủ. 3 giờ sáng đến, đàn lợn chỉ cựa mình rồi… nằm im.
Không tiếng kêu. Không réo rắt. Chỉ có tiếng thở đều đều, nặng trịch của năm con vật no đủ và yên lòng.
Từ hôm đó, đàn lợn không còn kêu lúc 3 giờ sáng nữa.
Cuộc sống ở làng nhỏ trở lại bình thường. Bình được đưa đi cải tạo, nhưng lần này bà Tám có đến thăm. Mỗi lần đi, bà đều mang theo một túi cám nhỏ và kể cho con nghe chuyện lợn lớn nhanh, chuyện ve kêu đầu hè và cả chuyện những tiếng kêu đêm hôm ấy — không phải của con vật, mà là tiếng vọng của quá khứ, của tình mẫu tử bị bỏ quên.